| Tiêu đề: 7 nGàY ckO mÃi mÃi Fri Apr 22, 2011 10:54 am |
| | | | | Ngày thứ nhất:
Nằm dài trên giường, Lucas nhìn ánh đèn đang nháy liên tục trên chiếc máy nhắn tin. Hắn gấp cuốn sách lại và đặt nó ngay bên cạnh mình, vẻ hoan hỉ. Đây là lần thứ ba trong vòng bốn mươi tám tiếng hắn đọc lại câu chuyện này, và theo trí nhớ thần sầu của hắn thì chưa bao giờ hắn đọc một câu chuyện nào hay như vậy.
Đầu ngón tay hắn mân mê bìa sách. Cái anh chàng Hilton này có khả năng trở thành tác giả mà hắn yêu thích nhất. Hắn lại cầm cuốn sách lên, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì một người khách nào đó đã để quên cuốn sách này trong ngăn tủ đầu giường của phòng khách sạn. Bằng một cử chỉ tự tin, hắn ném cuốn sách vào chiếc va-li vẫn mở nắp nằm phía cuối vai và rời khỏi giường. "Nào đứng dậy và bước đi thôi", hắn hớn hở nói. Đứng trước tấm gương trên cửa tủ, hắn thắt nút cà-vạt, chỉnh lại chiếc áo vét của bộ com-lê đen trên người, nhặt đôi kính mát trên kệ để gần ti-vi và nhét vào túi áo ngực. Chiếc máy nhắn tin gài trên đỉa quần hắn rung lên không ngớt. Hắn lấy chân đá cánh cửa tủ đứng duy nhất trong phòng sập lại rồi bước về phía cửa sổ. Hắn vén tấm màn màu xám im lìm ra để quan sát mảnh sân bên trong khách sạn, không một làn gió nào thổi đến để xua tan bầu không khí ô nhiễm đang tràn ngập khu hạ của Manhattan và trải dài đến tận rìa khu phố Tribeca.
Hôm nay sẽ là một ngày đầu hè oi bức, Lucas tôn thờ ánh nắng mặt trời, và ai là người biết rõ hơn hắn về tác hại của nó? Trên những vùng đất khô cằn, chẳng phải chính mặt trời đã làm sinh sôi nảy nở đủ các loại mầm bệnh và vi khuẩn sao, chẳng phải chính nó đã cố chấp hơn cả thần chết trong việc loại bỏ những kẻ yếu ớt ư? "Ánh sáng đây rồi!" Hắn vừa véo von hát vùa nhấc điện thoại. Hắn yêu cầu quầy tiếp tân chuẩn bị hóa đơn thanh toán, kỳ nghỉ ở New York của hắn vừa phải kết thúc sớm hơn dự định, rồi hắn rời khỏi phòng. Đến đầu hành lang, hắn giật đứt dây chuông báo động cạnh cửa mở ra cầu thang thoát hiểm.
Ra đến mảng sân con, hắn lấy cuốn sách ra trước khi ném chiếc va-li vào một thùng đựng rác to rồi rảo bước vào một hẻm nhỏ.
Trong khu phố nhỏ SoHo với mặt đường lát gạch lổ chỗ, Lucas hau háu rình mò một ban công có lan can bằng sắt đang ráng cầm cự để khỏi bị đổ sụp xướng nhờ hai chiếc đinh gỉ vẫn cầm cố bám vào tường. Khách trọ ở tầng ba, một cô người mẫu có bộ ngực tuyệt đẹp, cái bụng khiêu gợi và đôi môi mềm mại đã đến nằm trên chiếc ghế dài, hoàn toàn không ngờ vực bất cứ điều gì, mọi thứ thật hoàn hảo. Trong vài phút nữa (nếu như hắn không nhìn nhầm, mà hắn chẳng nhìn nhầm bao giờ), đôi đinh tán sẽ rời ra. Cô nàng xinh tươi sẽ nằm dài phía dưới ba tầng gác, toàn thân giập nát. Máu từ tai chảy ra sẽ len theo các khe hở giữa những viên gạch lát đường tô đậm thêm vẻ kinh hoàng trên mặt cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô sẽ đọng lại như vậy cho tới khi bị phân hủy trong một chiếc quan tài gỗ thông mà gia đình sẽ nhét cô vào rồi ném cả xuống dưới một lớp đá hoa cùng vài lít nước mắt vô dụng. Không có gì hết, ngoài bốn dòng viết vội được đăng trên tờ báo của khu phố và một vụ kiện sẽ nổ ra chống lại người quản lí tòa nhà. Một gã chịu trách nhiệm về kỹ thuật trong tòa thị chính sẽ bị sa thải (bao giờ chẳng phải có một thủ phảm), một trong những thượng cấp của gã sẽ cho vụ việc rơi vào lãng quên bằng cách kết luận rằng tai nạn đó suýt nữa đã trở thành một thảm kịch nếu chảng may có một vài khách bộ hành đang đứng dưới ban công. May mà có Chúa trời phù hộ, mà cuối cùng thì đó chính là vấn đề của Lucas.
Một ngày suýt nữa đã có thể bắt đầu tuyệt vời nếu như từ trong căn hộ xinh xắn ấy không có tiếng chuông điện thoại reo lên, và nếu như cái kẻ ngu ngốc sống trong căn hộ ấy đã không để quên điện thoại di động trong buồng tắm. Con bé ngu dốt và khờ khạo đứng dậy đi lấy điện thoại: rõ ràng là bộ nhớ của một chiếc máy Mac còn lớn hơn bộ não của một người mẫu, Lucas thất vọng tự nhủ.
| | | | |
| | | |
Trang 1 trong tổng số 1 trang | | ::. | Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
|